Một năm chỉ về nhà được hai ba lần rồi lại vội vã đi.
Gia đình khấm khá dần lên nhưng cũng là lúc những rạn vỡ bắt đầu ngày một nhiều.
Chán nản với những ngày không chồng, chị Hoài bắt đầu dành thời gian đi làm đẹp và cùng với những người bạn của mình thường xuyên tìm đến quán xá.
Ở quán bar chị đã gặp một người đàn ông lịch lãm, khiến chị phải say mê.
Sau vài lần nói chuyện, chị đã hoàn toàn đổ gục trước gã. Gã đàn ông đó sau nhiều đêm ở bar cuối cùng cũng làm chị chậc lưỡi:
“Thì đi một đêm có sao đâu”.Sau một đêm ấy, dần dần chị càng lao sâu vào vòng xoáy của những cuộc ăn chơi mà không hề biết rằng con gái chị đang lớn.
Những hôm đi đêm, chị thuê người trông con và nói rằng “hôm nay phải làm ca đêm”.
Càng về sau tần số ngày chị phải làm ca đêm càng tăng lên, đứa con gái đã qua tuổi trẻ con từ lúc nào chị dường như cũng không thể nhận ra.
Đôi lúc về nhà trong trạng thái say khướt chị lờ mờ nhìn thấy con gái của mình hình như đã lớn.
Chị đưa tay xoa đầu nhưng nó hất ra.
Chị chỉ nghĩ vì mình say.
Có đôi lần chị cũng đã nghĩ chị sẽ không làm việc này nữa, sợ ảnh hưởng đến con. Nhưng chị đã quen sống xa hoa tiệc tùng, chị đã quen tiêu tiền rồi.
Chị không rút chân ra được nữa.Mỗi lần nói chuyện với con, chị đều dặn con:
“Ba mẹ đi làm rất vất vả mới kiếm được tiền cho con ăn học bằng bạn bằng bè, vì vậy con phải biết thương mẹ mà học cho giỏi”.
Chị nhìn con vâng vâng dạ dạ gật đầu.Chị đáp ứng mọi yêu cầu của con và để mặc sức cho con tiêu tiền theo ý nó, còn chị mải mê với những cuộc bay thâu đêm suốt sáng của mình.
Chị làm sao có thể ngờ được rằng, Lan Thương đã biết mặc váy ngắn, biết nhảy nhót, biết cặp kè với bạn trai, bỏ bê học hành.
Cho đến khi sững người nhìn thấy con gái cũng đang ôm ấp bạn trai trong quán bar chị hay đi, lúc đó chị mới thực sự hoảng hốt.Còn lại chị với con, chị lạc giọng quát lên:
Tại sao con có thể làm như vậy?
Con gái mới nức mắt ra đã đi đêm đi hôm với trai. Hãy nói cho mẹ biết tại sao?
Tại sao con lại sống hư hỏng đến mức ấy?”Những lời nói của chị không hề khiến con bé mảy may xúc động.
Nó đứng trân trân nhìn chị rồi đáp trả những lời độc ác, đau nhói như những vết dao khiến chị “chết đứng”:
“Con cũng muốn giống mẹ”.Những lời nói của con đã chặt đứt hết mọi hi vọng sống trong chị.
Chị ngồi gục ngay xuống sàn nhà, khóc nức lên.
Xót xa đến chát lòng.
Chị hoang mang nhắm mắt lại chìm trong những bế tắc không thể có cách giải quyết. Không lẽ chị đã hại đời con?
Khi nhận được chia sẻ của chị Hoài, nhiều bạn bè đã tỏ thái độ khó chịu. Nhiều người cho rằng tất cả là lỗi của chị. Làm mẹ làm vợ rồi mà không biết thương chồng đi làm xa, thương con gái đang lớn, lại đi tìm chốn ăn chơi. Cái kết cục như vậy là tất nhiên chị phải gánh. Người con gái và chồng mới là hai người đáng thương.
Phú An, 41 tuổi, trưởng phòng nhân sự, Hà Nội, khuyên nhủ:
“Chị đáng phải gánh chịu trách nhiệm trong hành động của mình. Bây giờ có hối hận chắc cũng đã muộn rồi, nhưng nếu chị biết ăn năn hối hận có thể tìm cách nói chuyện an ủi con gái, để hai mẹ con có thể chia sẻ và thay đổi cách sống”Trong trường hợp này, các chuyên gia tư vấn đều khuyên chị rằng nếu muốn thay đổi điều gì đó, chị nên xem xét lại chính những hành động của mình.
Vì chị là người có lỗi nên cần phải có những thái độ nghiêm túc với bản thân.Sau khi tự nhìn lại, hãy nói chuyện với con gái để hiểu được những suy nghĩ cảm xúc của con. Đừng nóng vội trút giận hay quát mắng cô bé, bởi sẽ rất dễ dẫn đến những hành động sai lầm khác nữa.
Nếu muốn thay đổi tình trạng của cô con gái mới lớn, hãy thay đổi bản thân trước tiên.
Sự thay đổi của chị nhất định sẽ có ảnh hưởng tốt đến mọi chuyện, vì dù sao đi nữa, chị là người châm ngòi thì cũng nên là người kết thúc.
Chị không thể oán trách con gái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chúng tôi sẽ cập nhật ý kiến của bạn ngay sau khi kiểm duyện nội dung