Giọng ông ầng ậc nước mắt, quặn thắt trong nỗi hối hận không nguôi...Tôi chỉ có một hai mụn con gái sinh đôi. Nhưng nó mau mắn mồm miệng, ưa nịnh nọt cha mẹ nên được cưng chiều hơn. Hai đứa con như Thúy Vân, Thúy Kiều, là niềm tự hào của vợ chồng tôi. Nhưng nó nhanh nhẹn, giỏi giang hơn cô chị. Năm nào nó cũng là học sinh giỏi.
Lớn lên, cháu là cô gái tóc dài, da trắng, cao ráo, xinh đẹp. Học Đại học xong cũng xin đi làm ở liên doanh nước ngoài, lương tháng mấy chục triệu. Rồi nó làm xong Luận án Thạc sĩ, đòi học lên Tiến sĩ. Tự hào thì có tự hào nhưng điều khiến vợ chồng tôi đau đầu là đã gần 30 tuổi mà nó chưa từng dẫn bạn trai về nhà. Vợ chồng tôi hỏi thì nó chỉ gạt đi: "Chưa thích ai".
Vợ tôi phát hiện ra nó vẫn thì thụt nhắn tin, gọi điện cho một người, nói chuyện rất thân mật, còn gọi anh ngọt xớt, thậm chí hôn gió qua điện thoại. Nhưng hỏi thì cháu cũng chỉ bảo bạn bè. Tôi lại sợ con mình dại dột dính vào gã trai nào đã có gia đình. Chính vì thế, tôi đã thuê thám tử theo dõi.
Những bức hình mà anh ta mang về khiến vợ tôi ngã ngồi xuống đất, còn tôi như lửa cháy trên đầu. Con tôi tay trong tay, ngả ngốn, âu yếm một đứa tóc dài, ngực nở y như nó. Cái đứa kia trông "nam tính" hơn nên tôi chắc con tôi bị lôi kéo. Là cha, tôi không thể để con mình bước vào vũng bùn mà không làm gì.
Chúng tôi làm đủ cách. Vợ tôi khóc lóc, khuyên can, dằn hắt, ngọt nhạt. Còn tôi cấm đoán, mắng chửi, đánh đạp, nhưng nó nhất quyết không nghe. Nó còn bảo, cha mẹ sinh con ra như vậy, con không có quyền lựa chọn. Tôi thấy vô lý vì cùng sinh ra một ngày, cùng một bụng mẹ, cùng dòng máu, nhưng chị nó thì đã lấy chồng, sinh hai con, chỉ có nó mới oái oăm đi yêu con gái.
Khi tôi cấm đoán thì nó bỏ nhà đi cùng đứa con gái kia. Vợ tôi ốm liệt giường, tôi cũng hết cách. Trong cơn nghĩ quẩn, tôi cho rằng, con gái tôi đã bị dụ dỗ, cũng chưa từng nếm mùi đàn ông nên mới sai lầm, dại dột như vậy. Tôi đảm bảo rằng nếu biết "mùi đàn ông" thế nào, nó sẽ bỏ ngay cái tình cảm kỳ quái ấy đi.
Cậu con trai tên là Lợi đó đã đeo đuổi con gái tôi nhiều năm. Cậu ấy là kỹ sư, công việc ổn định, cao ráo, khỏe mạnh. Cậu ấy thường đến nhà tôi ngồi đợi, trong khi con gái tôi đuổi quầy quậy. Tôi đã nói hết sai lầm của con gái tôi cho cậu ta nghe và nhờ cậu ấy giúp con gái tôi "nếm mùi đàn ông".
Tưởng khi đã gạo nấu thành cơm thì con gái tôi không thể từ chối được nữa. Nhưng khi tỉnh dậy, biết được chuyện bố mẹ tạo điều kiện cho một người đàn ông cưỡng bức mình, con bé đã như phát điên, phát dại. Nó gào thét, khóc lóc, mắt trợn ngược, khiến vợ chồng tôi phát hoảng, phải gọi chị nó về an ủi. Nhưng nó tự nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống gì suốt nhiều ngày. Chị gái nó nhìn thấy thế cũng khóc ròng. Nỗi oán hận ngập trong mắt của hai đứa con thân yêu của tôi. Con tôi dọn về nhà chị gái sống chứ không muốn nhìn mặt vợ chồng tôi nữa.
Một tháng sau, chị gái nó báo tin em có thai. Tôi không biết nên vui hay nên buồn. Nó vẫn như người câm, không nói không rằng. Nó nghe thấy giọng tôi ngoài cửa là lại gào thét lạc giọng nên chúng tôi cũng không dám đến thăm. Trong nhà, chỉ còn hai vợ chồng, cũng không nói chuyện với nhau. Vợ tôi chỉ khóc. Bà ấy đau khổ, dằn vặt bản thân. Còn thằng Lợi từ hôm đó, thấy con bé như vậy, cũng sợ hãi không dám lui tới nữa. Căn nhà tôi rơi vào sự lặng lẽ đáng sợ.
Lúc này, tôi mới biết mình sai. Chì vì một lúc nóng vội, hấp tấp, giận dữ mà tôi đã làm điều quái gở với con gái mình. Nó mà trầm cảm, điên khùng thì kẻ gây ra tội chính là người cha đã sinh ra nó. Từ bây giờ, lấy ai ngồi bình luận chính trị, xã hội với tôi? Lấy ai bóp đầu cho vợ tôi, lấy cho tôi cốc nước mát mỗi khi vợ chồng tôi mệt mỏi? Còn đâu tiếng cười ròn, tiếng nói ríu rít đầy sức sống của con? Tôi đã không thể tự bào chữa cho mình.
4 tháng nay, kể từ ngày tôi ép con làm điều bi kịch. Tôi không sao ngủ được. Vừa chợp mắt là tôi thấy con gái tôi ú ớ, chới với gọi tôi cầu cứu mà nước cứ ngập lên cao dần, cao dần, nước sắp cuốn con tôi đi mất mà tôi lại quay lưng lại, một ma lực đẩy tôi rời xa nó…
Bà Nguyễn Vân Anh - Chủ tịch hội đồng sáng lập CSAGA chia sẻ:
Tại Việt Nam, đồng tính nữ vẫn là một vấn đề mới mẻ. Khi gặp phải sự kỳ thị, các đồng tính nữ hoặc là rơi vào bế tắc hoặc cố tình che giấu "cái tôi" thật sự của mình, sống một cuộc đời bất hạnh. Thậm chí, có trường hợp đã chết vì không tìm được sự cảm thông, hiểu biết của những người thân, quen. Nhưng "đồng tính là xu hướng tình dục, không phải là vấn đề đạo đức, cũng giống như việc bạn có mắt màu xanh hay nâu, thấp hay lùn. Đây là điều không thể thay đổi được, khi nó đã mang tính bền vững"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chúng tôi sẽ cập nhật ý kiến của bạn ngay sau khi kiểm duyện nội dung