Có cung ắt hẳn có cầu, anh có tiền tôi không có tiền thế nên các anh cứ như một cái cây cao bóng cả còn chúng tôi như các nhánh tầm gửi bám rễ vào hút đi từng chút, từng chút chất dinh dưỡng mà nói huỵch toẹt ra là moi tiền các anh thôi.
Cuộc sống thành phố là thế quá nhiều cạm bẫy, quá nhiều
nhu cầu, quá nhiều thứ đắt đỏ, quá nhiều khát vọng và quá nhiều, quá
nhiều… cave.
Tít, tít, tin nhắn từ một số lạ đến số máy của Kiều, cô cũng không lạ lẫm gì với việc này cả vẫn đơn giản vài dòng đại loại như “anh được anh A, B, C giới thiệu” , “ Đi không em”, “Tàu nhanh bao nhiêu thế em”……
Vừa cày đầu với đống sách vở chợp mắt được một chút thì
lại bị đánh thức bởi cái tiếng quen thuộc đáng ghét, cô bực mình ném
chiếc điện thoại Nokia 1200 của mình vào tường rồi lăn ra ngủ tiếp.
Thói quen vẫn là thói quen, Kiều nằm xuống nhưng không
thể nào ngủ được đành đi lại cái điện thoại lắp pin vào vì cô biết rằng
tiền học phí, tiền trọ, tiền, tiền… cô chưa thanh toán được.
Kiều nhanh tay vào hộp thư thoại “anh muốn gặp em”, “lạ” lời nói thốt ra từ miệng của Kiều, đơn giản vì số máy này cô chỉ dùng vào việc giao dịch làm… cave.
Chưa bao giờ nhận được một tin nhắn như kiểu như thế này cả, cô tự nhủ “chắc là nhắn nhầm” nhưng tin nhắn lại một lần nữa gửi đến số máy của cô và cô càng ngạc nhiên hơn “ Kiều à, anh muốn gặp em”.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay của Kiều rơi xuống đất,
Kiều bắt đầu lo sợ đây là người quen của mình, hay thậm chí là người nhà
của mình.
Định thần lại một chút cô nhắn tin lại “anh là ai, tại sao lại muốn gặp tôi”.
Vẫn cầm chiếc điện thoại trên tay chờ tin nhắn hồi âm, chốc chốc cô lại nhìn màn hình điện thoại.
Tít tít tin nhắn trả lời đến “anh nói lại một lần nữa, anh muốn gặp em”.
Từng sợi dây noron thần kinh trên đầu cảu Kiều như đóng băng tất cả, không ghi ngờ gì nữa chắc chắn đây là người quen rồi “anh cho em thời gian và địa điểm”.
Không suy nghỉ gì nhiều nữa Kiều nhắn lại cho người này ngay.
Tít tít “8h tối tại quán cà phê Lạ rồi quen, bàn số 2”.
Vừa đọc tin nhắn xong Kiều ngạc nhiên lần 2, tại sao người này lại biết
được địa điểm cô thường giao dịch tại đó và ngay tại cái bàn số 2 đó.
Vô số các câu hỏi cứ hiện hữu trong đầu của Kiều chưa
có lời giải đáp.
Tự đập vào đầu mình để cố quên mấy cái câu hỏi đó vì
hôm nay cô một cuộc thi hết môn rất quan trọng.
Ngước nhìn đồng hồ đã chỉ 6h sáng, Kiều nhấc mình vào
phòng vệ sinh nhìn vào tấm gương phản chiếu tấm thân tàn tạ của mình,
hai mắt cô thâm quần vì làm cú đêm.
Hôm qua “tiếp khách” đến 2h sáng mới được về, khi về lại phải cày một đống kiến thức vào đầu đến 5h sáng, vừa chợp mắt thì nhận được tin nhắn quả thật cô thấy mình đúng là “trâu bò” mà.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh Kiều chuẩn bị tài liệu cho vào
túi sách rồi nhanh chóng lấy chiếc xe đạp mini của mình ra khỏi phóng
hướng tới trường Đại học X. Trời bắt đầu chuyển sang đông, gió lạnh khẽ
thôi xuyên qua nàn áo vốn mỏng manh của Kiều, cô khẽ rùng mình rồi tiếp
tục đạp xe.
Cái thành phố này lấy đi của cô quá nhiều thứ, gia
đình, bạn bè và cái quý giá nhất của một người con gái nhưng với cô bây
giờ nó không còn quan trọng nữa.
Sống cho mình bất cần với đời chỉ hi
vọng rằng sau khi học xong cô sẽ trốn chạy thật xa cái thành phố này để
tìm cho mình cuộc đời hoàn toàn mới.
Công việc Kiều đang làm không phải cô không biết, cô từng đọc qua sách báo về công việc của mình và cô từng đọc “Một con đĩ yêu nghể”,
cô rất muốn mình gặp được một người đán ông như thế nhưng cô sẽ không
bao giờ làm như cô gái ấy, cô sẽ nắm bắt cơ hội đó không buông tha.
Tiếc
rằng, tiếc rằng điều ấy chỉ xảy ra trong một câu chuyện hư cấu của một
tác giả đầy cảm xúc nào đó.
Cuộc sống giả tạo với cô lại bắt đầu, vào lớp cười nói,
chào hỏi như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra với mình, vất hết, bỏ hết
cứ thế mà giả tạo, cứ thế mà lừa dối bản thân mà sống.
Thời gian thi trôi qua nhanh chóng và lặng lẽ, Kiều vẫn hoàn thành rất tốt bài thi của mình như các lần khác vì cô là một con cave sinh viên rất giỏi.
Không bao giờ nán lại trường quá lâu Kiều sải chân đạp
xe quay về phòng, vẫn những tin nhắn mời gọi nhưng lần này cô đều bỏ
ngoài tai.
Cô đang chờ, chờ cuộc hẹn với một người thanh niên xa lạ mà
như quen thuộc từ lâu lắm rồi.
Ngồi trong phòng chờ từng phút giấy trôi qua quả là một cực hình, kim đồng hồ cứ chạy tim cô cứ như thế mà đập theo.
7h tối, còn cách cuộc hẹn đến 1 tiếng nhưng Kiều đã
chuẩn bị thật kĩ để đến gặp người ấy, trang điểm nhẹ nhàng không làm che
đi nét đẹp của Kiều một cô gái luôn mạnh mẽ vượt qua tất cả những cạm
bẫy nhưng tiếc rằng cuộc đời xô đẩy làm cho cô gái mạnh mẽ này trượt dài
trên vết nhơ không thể xóa nhòa.
Cave sinh viên – món mồi ngon và sạch của các đại gia lắm tiền, không sợ bị phiền hà và quan trọng nhất không phải dính phải căn bệnh thế kỉ AIDS
Đúng giờ hẹn Kiều bước chân vào quán café Lạ Rồi Quen,
trong quán không một bóng người, điểm khác biệt hoàn toàn với mọi khi vì
các cave sinh viên chọn đây là bến đáp cho bản thân mình.
Bàn số 2, chỉ duy nhất bàn số 2 có một người đang ngồi.
Kiều bước tới nhìn người thanh niên này, nho nhã, nhẹ nhàng, một chút
gì đó là học thức, nhưng cô hoàn toàn không biết người này.
Thở phào nhẹ nhõm cô bước chân tới bên cạnh, ngồi xuống
một cách tự nhiên không cần quan tâm tới cảm xúc, cảm giác với người
đàn ông này.
Một vẻ điềm tĩnh như đoán trước được sự việc sẽ xảy ra
như vậy, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, sẵn
sàng giết chết ngay lập tức người ngồi đối diện mình nhưng với Kiều thì
hoàn toàn khác, cô cũng vô hồn từ lâu, sắc lạnh cũng không kém.
Tình cảm, tình yêu với cô như quá nhàm chán.
Họ đến với cô chỉ để thỏa mãn nhu cầu.
Cô luôn nghi ngờ mọi thứ, tình cảm ư, tình yêu
ư, dối trá, lừa dối, lời ngọt ngào ư, thề ước ư chỉ là chót lưỡi đầu
môi, lời nói gió bay và không ai nắm được gió vì thế nó cứ thế bay đi
theo năm tháng.
Lạnh lùng và sắc lạnh Kiều hỏi “Anh cần gì?”.
Không biểu lộ một cảm xúc gì, không quan tâm nhiều đến lời nói của Kiều người đàn ông này hỏi “Một tháng em kiếm được bao nhiều với cái nghề này”.
Hơi ngạc nhiên với câu hỏi của một người đàn ông xa lạ, Kiều ngồi im nhìn người đàn ông này quan sát rồi trả lời “20 triệu”.
Không một lời nói, chỉ bằng hành động, 2 cọc tiền polyme được lấy ra đặt trước mặt Kiều “Đây là 20 triệu, tháng này cô là của tôi, ok”.
Tiền, tiền, Kiều nhìn cọc tiền đang đặt trước mặt mình rồi nhìn người đàn ông: "Ok, em là của anh tháng này”.
Thật ra cô chỉ kiếm được vài ba triệu với cái nghề này.
Đa số tiền kiếm được phải chia cho các tên bảo kê.
Xã hội nhìn vào các cave sinh viên luôn có thu nhập cao nhất trời nhưng thật ra các tên chăn dắt và bảo kê mới là người ăn trên chính thân xác đồng loại mình.
Người đàn ông đứng dậy bước đi một đoạn vẫn không thấy Kiều nhúc nhích gì quay lại: “Cô còn ngồi đó làm gì, chúng ta đi thôi”.
“Chúng ta” – Chưa một lần các khách làng chơi xem cô
như một con người, với họ cô chỉ như một món hàng không hơn không kém,
thỏa mãn rồi vất bỏ, gặp mặt rồi quên.
Từ “chúng ta” làm cho cô quá ư là
xa vời như gọi một người ngang hàng và thân thuộc vậy. Tâm trí cô lúc
này đan xen rất nhiều suy nghĩ
Trước khi đến quán cô thuê xe ôm như mọi khi nên khi gặp khách là khách có nghĩa vụ chở đi đến nơi cần.
Lần này hoàn toàn khác một chiếc xe Camry màu đen sáng bóng chuyển bánh ra khỏi bãi đậu xe dừng trước mặt cô.
Người thanh niên bước xuống xe mở cửa cho cô như mời một bà chủ lên xe vậy.
Đứng nhìn người đàn ông vài giây rồi Kiều cũng chui vào chiếc xe.
Mùi hương CK nhẹ nhàng thoang thoảng khiến lòng người
có một chút gì đó là yên bình.
Chiếc xe lăn bánh, không gian trong xe im lặng đến ghê
người, với tay ra người đàn ông bật một bài hát không lời “River flows
in you “ của Yiruma, một bài hát cô luôn nghe khi trong lòng chất chứa
nhiều nỗi u buồn nhất, giọt nước mắt bỗng dưng chảy dài trên má.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, một bàn tay ấm áp đặt lên
má cô lau đi những giọt nước mắt trên má, một nụ hôn bất chợt đặt lên
đôi môi của Kiều.
Một nụ hôn hoàn toàn khác với tất cả các nụ hôn chiếm
đoạt trước đây mà cô biết có gì đó là yêu thương, có gì đó là xót
thương, có gì đó là hạnh phúc trong nụ hôn này.
Đầu lưỡi người đàn ông này bắt đầu khám phá từng ngóc ngách trong miệng của Kiều, đã lâu, rất lâu cô mới có được một cảm giác kích thích như thế, vòng tay sau cổ người đàn ông, lưỡi cô phối hợp với lưỡi người đàn ông này hòa quyện vào nhau.
Như phản xạ cô thò tay chạm tay vào vùng nhạy cảm nhất
của người đàn ông lạ.
Ngay lập tức nụ hôn kết thúc.
Người đàn ông cũng
buông Kiều ra nói giọng lạnh lùng “Nhà em ở đâu anh đưa về”.
Ngỡ ngàng trước phản ứng của người khách lạ, Kiều thắc mắc “Đêm nay anh không cùng em…..”
Lời chưa dứt cô đã bị chen ngang “Anh hỏi nhà em ở đâu cơ mà”.
Không nói gì được thêm cô đành trả lời anh“23/7 Ngô Quyền…….”
Không gian tĩnh lặng trở lại trong không gian nhỏ bé
trong xe chỉ cho tới khi chiếc xe dừng trước cửa phòng, cô mới bừng tỉnh
là mình đã về nhà.
Rất lịch sự người đàn ông xuống xe mở cửa cho cô, bước
ra khỏi xe cô và anh ta nhìn nhau một lúc, không ai nói gì chỉ những ánh
mắt giao nhau rồi người đàn ông lên xe kéo kính xuống ngoái người ra
nói với cô “Ngày mai anh lại tới”.
Sau đó chiếc xe khuất dần trong đêm tối.
Những phản ứng chậm chạp vẫn đang diễn ra trong Kiều
đến khi chiếc xe đã đi xa thật xa cô mới chợt nhớ rằng ngay cả tên người
đàn ông đó, cô vẫn chưa hoàn toàn biết, nhưng cô cảm giác thân thuộc và
bình yên khi anh ta ở bên cạnh
Đúng như lời nói, 8h tối hôm sau chiếc ô tô hôm qua
dừng trước dãy phòng trọ của Kiều trước sự trầm trồ ngạc nhiên của tất
cả mọi người ở đây .
Một người đàn ông lịch lãm, phong thái hơn người nhưng toát lên vẻ lạnh lùng khiến những người bên cạnh đã lạnh càng thêm lạnh.
Chậm rãi người đàn ông này bước đến phòng của Kiều “Mấy giờ rồi mà còn ăn mặc thế này, thay đồ rồi đi thôi”, Kiều không biết phải nói gì cái đầu cứ gật lên gật xuống như một con lật đật.
Chiếc xe lao qua từng con phố rồi dừng trước một nhà hàng sang trọng, người đàn ông này mở cửa cho Kiều“Ta vào thôi”.
Hơi ngượng ngùng, Kiều hỏi người đàn ông “Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”. “Hỏi nhiều thế, vào nhanh nào”,người đàn ông trả lời lạnh lùng.
Cùng người đàn ông lạ bước vào nhà hàng sang trọng như thế này đúng là từ khi làm một cave đến nay thì đây là lần đầu tiên.
Sự tò mò trỗi dậy trong Kiều, cô vừa nhấm một chút rượu vang đặt ly xuống hỏi người thanh niên nay “Anh là ai, có thể cho tôi biết tên được không”.
Người đàn ông ung dung ngồi ăn không quan tâm gì nhiều đến lời của cô nói. Có vẻ như bị xúc phạm Kiều hơi lớn tiếng “Tôi hỏi lại lần nữa anh là ai, cho tôi biết tên”.
Đặt con dao và chiếc dĩa xuống đĩa, người đàn ông chùi miệng rồi nói với Kiều “Cô ăn xong chưa, chúng ta về thôi và cô đừng hỏi những câu ngốc nghếch đó nữa nhé. Tiền đã nhận, cô là của tôi tháng này”.
Nghĩ cũng đúng, tiền đã nhận với tư cách một con cave thì có tư cách gì hỏi người ta. Mà có khi nào cô hỏi tên khách hàng của mình đâu chứ, sao lần nay cô lại muốn biết .
Nghĩ tới đây thì những suy nghĩ đó biến mất khỏi đầu của cô “Được rồi, được rồi, tháng này tôi là của anh, anh muốn làm gì thì làm”.
Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện rồi nhanh chóng vụt tắt trên khuôn mặt người đàn ông này “Ngày mai 8h tôi sẽ đến đón cô, nhớ chuẩn bị trước”.
Về tới phòng cô ngã người xuống giường suy nghĩ về người đàn ông này, thật ra anh ta muốn gì ở mình?
Tình dục ư?
Nhìn anh ta hình như không phải là loại người như thế, mà thôi kệ coi như gặp khách Vip vậy.
Kiều lôi sách vở ra ôn bài mai
chiến đấu với kì thi.
Đúng 8h tối chiếc xe đó lại đến.
Lần này Kiều chủ động
đi ra, anh vẫn lịch sự mở cửa cho cô rồi lại quay vào phía tay lái xe.
Cô cứ ngồi mặc cho người đàn ông này lướt qua từng con phố rồi dừng lại
trước một căn nhà sang trọng.
Mở cửa cho cô người đàn ông vẫn lạnh lùng nói “Vào thôi”.
Không lo lắng gì cô bước xuống xe trong đầu vẫn nghĩ “Cave thì cũng là cave thôi, đàn ông ai cũng thế”.
Người đàn ông mở cửa bước vào nhà, cửa vừa bước vào
Kiều hơi choáng ngợp trước sự trang trí tinh tế trong nhà, cô đứng giữa
phòng khách nhìn xung quanh thì người đàn ông quay sang nói với cô “Vào bếp nấu cái gì đó ăn đi, tôi đói rồi, tôi tắm xong ra phải có cái gì đó ăn, đừng làm tôi bực mình”.
Ngỡ ngàng bất động vài giây rồi được kéo về bởi câu nói tiếp theo “Phòng bếp ở bên kia kìa vào làm nhanh lên”.
Nhìn nhà bếp của người đàn ông này rộng gấp 3 thậm chí
gấp 4 lần cái phòng trọ 15m2 của cô, tủ lạnh có đầy đủ các loại rau củ,
quả và thịt cá… cô chợt nghĩ mình là cave chứ có phải osin đâu mà bắt
mình nấu nướng.
Nhưng rồi lại chợt nghĩ phật ý người đàn ông này không
khéo anh ta giết mình ở đây cũng nên.
Vì thế cô đành nấu một vài món cho
anh ta dùng.
Khi người đàn ông bước chân ra khỏi phòng trên người
chỉ mặc một chiếc quần lửng, trên người vẫn lấm tấm những giọt nước,
nhìn rất ư là…. đẹp trai.
Anh ta ngồi vào bàn ăn đã dọn sẵn, nếm từng món mà Kiều có thể làm. “Cô ngồi xuống ăn đi nào”. Anh ta nói.
Ngồi ăn mà không nói cái gì, Kiều thấy khó chịu nên lại hỏi “Nhà rộng như thế này mà anh ở một mình à”.
Vừa dứt lời như hiểu mình vừa nói cái gì đó không đáng nói nên cô cúi mặt xuống tránh ánh mắt của người đàn ông này.
“Nhà này là của tôi, tôi tên là Hải và tôi sống một mình” người
đàn ông nói với Kiều.
Cô ngước nhìn người đàn ông này thắc mắc, lúc cần
thì không nói lúc không ngờ nhất thì lại nói.
Thật sự không thể hiểu
được người đàn ông này
“Thế anh Hải cần tôi phục vụ gì nữa không vậy”.
Tưởng rằng anh ta mở miệng là thân thiện với mình ai ngờ nhận được một
cái nhìn lạnh thấu xương từ anh ta, cô đành ngồi im lặng ăn tiếp rồi dọn
dẹp tươm tất.
Vừa dọn dẹp bữa ăn xong, tính quay lại thì Kiều nhận được một cái ôm từ phía sau, hơi giật mình nhưng rồi cô đứng im chờ đợi cái việc mà cave vẫn thường làm.
Hải khẽ quay người Kiều lại, mắt cô bắt đầu nhắm lại môi Hải đã chạm vào môi cô, đôi bàn tay rắn chắc chai sạm bắt đầu khám phá bên trong lớp áo cô đang mặc.
Kiều lại bị kích thích bởi những cảm giác gọi là mới lạ này, không phải chiếm đoạt mà như muốn nâng niu, cổ họng cô vang lên những tiếng khe khẽ làm tạo cho Hải sự kích thích hơn.
Nụ hôn mãnh liệt hơn chuyển dần xuống cổ xuống vai Kiều làm cho cô kích thích tột độ, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô một lần nữa chạm vào vùng nhạy cảm của Hải rồi lại một lần nữa nụ hôn đứt quãng.
Hải
buông cô ra“Chúng ta về thôi”.
Dần dần mọi người không còn xa lạ với chiếc xe hàng tối
đến phòng trọ của Kiều nữa. Cô cũng không phải xa lạ với Hải nữa, tới
giờ cô chỉ đến nấu cho anh ăn tối rồi quay trở về phòng trọ vùi đầu vào
sách vở chiến đấu cho mùa thi.
Nhiều lúc cô nấu ăn cho Hải bất chợt cô thấy ánh mắt
anh dõi theo mình, nhìn rất âu yếm làm cô nhiều lúc ngộ nhận đây chính
là hạnh phúc nhưng rồi những lời nói lạnh nhạt làm những suy nghĩ đó
hoàn toàn tan biến.
Ngày thứ 30, kết thúc hợp đồng. “Cô chuẩn bị đi tôi qua đón cô” nhìn
lên đồng hồ mới chỉ 5h chiều, quá sớm so với mọi khi nhưng hình như cô
cũng dần quen với việc nghe lời Hải, mặc một bộ đồ đơn giản cô bước vào
xe của anh.
Chiếc xe dừng trước một trung tâm mua sắm danh tiếng, Kiều tròn mắt nhìn Hải “Sao chúng ta lại tới đây”.
Hải cười nhẹ với cô “Hôm nay kết thúc hợp đồng tôi muốn mua cho em một cái gì đó thôi, chúng ta đi nào”.
Quá nhẹ nhàng, quá ấm áp làm trái tim cô đập nhanh hơn.
“Chúng ta đi nào” - Lời nói của anh làm cô bối rối hơn. “Dạ, dạ”, cô líu ríu đáp lời.
Sánh bước cùng anh bước vào trung tâm, anh mua cho cô
rất nhiều thứ từ quần áo, giày dép…
Khi đi ngang mặt hàng nhẫn cưới anh
dừng lại hỏi cô “Em thích chiếc nào”.
Ánh mắt lơ đễnh của cô được kéo về bởi câu nói này, cô lúng túng “Tôi không có tiền mua đâu, chúng ta về thôi”.
Hải nhìn cô rồi kéo lại nơi cô gái tiếp thị đang đứng “Cô cho chúng tôi cặp này”.
Hải kéo tay trái Kiều đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô như đánh dấu “Em là của tôi”.
Người tiếp thị tấm tắc khen “Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, anh chị thật xứng đôi”.
Biết rằng đó chỉ là lời khen tất yếu của người tiếp thị nhưng trong tâm trí Kiều có một chút gì đó…
Sau khi mua sắm
xong Hải đưa Kiều về nhà, căn nhà mà hình như trong vòng một tháng cô
đã quá quen thuộc với từng thứ ở đây.
Hôm nay khác, cô vừa xắn tay áo
chuẩn bị vào việc nấu ăn cho anh, thì bị anh ngăn lại “Hôm nay, anh sẽ nấu cho em, em ngồi chơi đi nhé”.
Anh đưa cô hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, cô ngồi
nhìn người đàn ông vốn xa lạ mà thấy thân thuộc này, bất chợt một giọt
nước mắt khẽ rơi xuống.
Đã bao lâu rồi nhỉ, lâu, rất lâu rồi cô đã không khóc, cô hận đời quá bạc bẽo, quá bất công với cô nên cô dặn lòng mình không có gì phải buồn, không có gì phải khóc cả, nhưng nay ông trời đang ban tặng cho cô cái gì đây?
Một bị kịch hay một hạnh phúc nhỏ nhoi với cô.Lấy tay lau nhanh giọt nước mắt trên má “Một ngày nữa thôi mà, một ngày nữa thôi”.
Bữa cơm nhanh chóng được bày ra, Kiều không ngờ Hải lại khéo tay và giỏi nấu nướng như thế.“Tôi không ngờ anh lại nấu ăn giỏi như thế ấy”.
Đặt đĩa thức ăn xuống bàn quay sang nhìn cô
“Em có thể xưng em với anh ngày hôm nay không”.
Không quen thuộc với cách nói này của người đàn ông vốn lạnh lùng này
“Tôi quen gọi như thế rồi, anh thông cảm nhé”.
Cô nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắt sâu đen thăm thẳm, chắc chắn bên
trong ấy cũng chứa đựng một tấn bi kịch không khác gì cô.
Một chai rượu Remy được mang ra, Hải rót cho Kiều một ly “Em uống được chứ”.
Mặc dù làm cave nhưng không bao giờ Kiều uống với khách một ly rượu nào, một phần vì cô không biết uống, một phần với cô chỉ là sự trao đổi thân xác, khách thỏa mãn hay không thỏa mãn thì cô vẫn nhận nhưng đồng tiền.
Mọi người suy nghĩ những đồng tiền đó là dơ bẩn nhưng với cô đó là những đồng tiền mà cô từ bỏ sự tự trọng, mồ hôi và nước mắt.
Kiều không trả lời Hải cầm ly rượu uống hết, người cô nóng bừng
lên, cô đưa ly rượu về phía anh “Có thể cho tôi một ly nữa không?”
Hải rót tiếp cho cô một ly, rồi một ly nữa, từng ly
từng ly nhanh chóng bị cô uống cạn rồi bỗng nhiên cô ôm mặt bật khóc.
Hải nhìn cô rồi tiến đến kéo cô vào lòng mình, cô cứ dựa vào anh khóc
đến khi cảm giác không còn bị sự say nồng của rượu chi phối nữa cô mới
ngước lên hỏi anh “Tại sao, anh tốt với em như vậy?”.
Đây là điều mà cô thắc mắc từ rất rất lâu rồi đến tận
bây giờ cô mới có đủ dũng khí nói ra với anh. Hải không nói gì đặt một
nụ hôn lên môi Kiều, đây là câu trả lời của anh sao, câu trả lời mà cô
mong muốn nhất đây chăng.
Phối hợp với anh, miệng cô hơi mở ra để cho chiếc lưỡi của anh đi sâu vào bên trong, lưỡi cô và anh hòa quyện với nhau.
Đôi bàn tay của anh một lần nữa khám phá từng centimet trên cơ thể cô.Kiều mặc sức để anh khám phá, vì cô biết nếu cô hành động như một… con cave thì anh sẽ lại như các lần trước.
Từng mảnh vải trên người cả hai được vất bỏ đến khi không còn gì đôi môi Hải mới rời ra khẽ nói trong ham muốn “Em là của anh nhé, mãi mãi nhé” rồi nhanh chóng trở lại cuộc chơi đang dở dang.
Một tháng, đúng một tháng Kiều mới trải qua cảm giác này nhưng lần này thì khác, cô tự nguyện, phối hợp với anh từng động tác.
Làm tình nhưng không phải như cách một con cave phải làm.
Cuộc chơi kết thúc anh ghé vào tai cô nói nhỏ “cảm ơn em” rồi ôm cô ngủ, cô vừa trải qua cảm giác hạnh phúc nhất của đời.
Kim đồng hồ chỉ 12h đêm, cô tự nghỉ “
Đã qua ngày rồi ư, hợp đồng giữa em và anh đã kết thúc rồi sao, em phải xa anh từ ngày mai hay sao, em sẽ không còn cơ hội được nấu cho anh ăn những món anh thích nữa rồi.
Anh quá tốt.
Em thật sự không xứng đáng với anh, mặc dù đôi lúc em tự nghĩ anh là hạnh phúc mà em mong muốn nhưng anh biết không em chỉ là một con cave, một con cave sinh viên không hơn không kém.
Liệu anh có dám yêu em không? Gia đình anh có chấp nhận em không khi biết em là người như thế?”.
Hai dòng lệ cô lại rơi xuống, khẽ bước ra khỏi giường sợ anh thức giấc và mặc đồ rồi bỏ đi ngay trong đêm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chúng tôi sẽ cập nhật ý kiến của bạn ngay sau khi kiểm duyện nội dung